Từ ngày tôi khởi nghĩa mẹ chồng đã không còn nói. ” Con dâu là để phục vụ nhà chồng “

Từ ngày về làm dâu, tôi chính xác là con ở không công, cả ngày đầu tắt mặt tối phục dịch nhà chồng!

Mẹ chồng ghét và khinh thường tôi ra mặt. Nếu như tôi láo hỗn, vụng về thì đã đành, đằng này chỉ do nhà mẹ đẻ quá nghèo mà bà đâm ra ghét bỏ tôi!

Hôm đám cưới, thấy tôi chỉ có chút ít vàng hồi môn là đôi bông tai bé cỏn con. Bà cứ thế bĩu môi rồi lườm nguýt mãi không thôi. Kể từ đấy, bà đối xử với tôi không ra gì…

Ngày nào cũng vậy, mẹ chồng bắt tôi dậy từ sáng sớm để lau dọn, quét tước hết 3 tầng lầu, xong xuôi thì đi chợ, nấu nướng, giặt giũ quần áo. Ngay cả việc tắm rửa của mẹ chồng, tôi cũng đi đun nước rồi pha cho vừa ấm để bà tắm. Nếu hôm nào mà pha hơi lạnh hoặc hơi nóng là bà lại trì triết, nói con dâu cố tình chơi đểu mẹ chồng.

Nhiều người sang nhà chơi, thấy tôi cứ đầu tắt mặt tối làm việc nhà mới góp ý với mẹ chồng. Ấy nhưng bà gạt phắt đi:

– Làm dâu thì phải phục vụ nhà chồng. Cứ để cho nó làm, chứ không là nó nhờn, nó leo lên đầu lên cổ tôi ngồi…

Đâu chỉ phục vụ riêng bà, tôi còn phải phục vụ cả các con, các cháu của bà nữa. Chồng tôi là con trai cả, dưới anh có 2 cô em gái.

Cả hai cô này đều đã đi lấy chồng nhưng chỉ cách nhà vài cây số. Vì gần nhà đẻ nên tuần nào họ cũng khăn gói về chơi với mẹ 2, 3 lần và tất nhiên sẽ dắt thêm cả “tệp đính kèm” là mấy đứa cháu.

Mỗi lần họ về, mẹ chồng đều bắt tôi nai lưng ra mà hầu hạ. Nấu nướng cho 7, 8 miệng người xong đã mệt đứt hơi, tôi lại phải bưng lên tận mồm, chỉ thiếu nước kính cẩn mời họ ra ăn. Và tất nhiên toàn bộ đống bát sau đó sẽ do tôi “chịu trách nhiệm”.

Các cháu của tôi đều đang trong độ tuổi nghịch ngợm. Chúng cứ thế bôi bẩn rồi vứt đồ chơi tung tóe ra sàn nhà, quần áo thì thay cả một đống.

Lần nào các cháu thay đồ, mẹ chồng tôi cũng sẵng giọng bảo:

– Giặt quần áo thì giặt luôn cho các cháu đi.

Những vất vả, khổ sở ấy, tôi không hề nói với chồng. Phần vì anh hay phải đi làm xa nhà, tuần mới về một, hai lần nên chẳng thể nào bênh vực vợ được. Phần thì tôi cũng sợ, nếu chồng mà làm căng lên thì lúc anh vắng nhà, không biết mẹ chồng còn hành tôi như thế nào nữa.

Thế là tôi cứ âm thầm, cắn răng chịu đựng sự khinh bỉ của mẹ chồng. Tuy nhiên, mọi việc đã chấm dứt hoàn toàn kể từ lần tôi dám đứng lên đấu tranh cho bản thân mình.

Cưới gần 1 năm thì tôi có bầu. Biết tôi có tin vui, mẹ chồng có vẻ hoan hỉ lắm. Chồng tôi là con trai cả nên bà rất mong chờ đứa cháu nội này. 2 tháng đầu, mẹ chồng đối xử với tôi hết sức tử tế, không còn bắt tôi dậy sớm, hục mặt ra lau nhà nữa.

Nhưng đến tháng thứ 3, khi biết con tôi là con gái, bà thay đổi luôn thái độ. Mẹ chồng thất vọng ra mặt, đã vậy thỉnh thoảng còn chì triết, nói bóng gió tôi là cái đồ không biết đẻ.

2 tháng trước bà tử tế bao nhiêu thì giờ lại đểu cáng bấy nhiêu. Dù đang chửa nhưng tôi vẫn phải hầu hạ giặt giũ, cơm nước cho bà như cũ.

Đến tháng thứ 7, bụng tôi ngày một to và nặng nề, nhiều lúc thở không ra hơi, chỉ bước đi thôi cũng thấy đau buốt cả thắt lưng!

Hôm ấy, 2 cô em chồng lại vác mặt sang chơi. Vừa vào nhà, cả 2 đã nhõng nhẹo mẹ, nói thèm ăn món này, món nọ. Thế rồi, họ quay ra liếc nhìn tôi đầy ẩn ý. Ngay lập tức, mẹ chồng hắng giọng:

– Chị Mai ra tôi nhờ một tí. Chị qua chợ mua mấy món các em thích rồi về nấu đi.

– Mẹ ơi, nay con đang mệt quá – Tôi xoa xoa bụng bầu, mếu máo thưa với mẹ chồng.

– Gớm nữa, chị cứ làm như chửa là to tát lắm ấy. Ngày xưa tôi chửa 9 tháng còn phải ra đồng cày cấy kìa. Các em thi thoảng nó mới về chơi mà chị cũng không nấu được cho chúng nó bữa cơm à? Thôi đừng có mà đùn đẩy, chị ra chợ luôn đi!

Nếu như hôm khác, có thể tôi đã nhịn nhục mà chiều theo ý mẹ chồng. Thế nhưng, từ sáng đến giờ, quả thật tôi đang rất mệt, cộng thêm việc con bé con cứ đạp bụng mẹ suốt. Dù có là con gái thì đứa trẻ tôi mang trong bụng cũng là cháu bà, sao bà có thể đối xử độc ác với tôi như vậy!

Càng nghĩ càng thấy căm hờn, tôi quyết định lần này sẽ phản kháng cho bà biết mặt. Hít một hơi thật sâu, tôi quay ra bảo với mẹ chồng:

– Không, con không đi đâu. Các em thấy thích ăn thì tự đi mà nấu. Ai cũng có tay chân mà. Với lại tuần nào các em cũng về đấy chứ! Không thì mẹ nấu cho họ đi.

Lần đầu tiên thấy tôi cãi, mẹ chồng sững sờ lắm. Nhưng ngay sau đó, bà đã trừng mắt, phồng mang trợn má, chỉ thẳng mặt tôi:

– Mất dạy! Cô sai lại ai đấy hả? Cô học đâu ra cái thói đấy? Cái loại nghèo rớt mùng tơi như cô được gả vào nhà tôi đã là phúc đức lắm rồi, giờ lại còn dám hỗn nữa à? Tôi nói cho cô biết, làm dâu là phải phục vụ nhà chồng!

– Không! Mẹ nhầm to rồi. Con về cái nhà này là vì con trai mẹ yêu con, muốn cưới con về để chung sống cả đời chứ chẳng phải để phục vụ ai hết!

Thấy tôi cãi mẹ mình, các cô em chồng của tôi đang định gào mồm lên chửi. Nhưng ngay lập tức, tôi quay sang phía họ:

– Còn các cô nữa, tôi là chị dâu, là vợ của anh trai các cô chứ không phải nô tỳ. Các cô có muốn tôi nói lại hết cho anh Trung để anh ấy cấm cửa không cho về đây nữa không?

– Chị… chị… – Mấy cô em chồng của tôi tức nghẹn họng, ú ớ không nói được câu gì.

Chửi một hồi xong thấy mệt mệt, tôi vác bụng bầu lên phòng nằm nghỉ ngơi. Kể từ hôm ấy, tôi tuyên chiến với mẹ chồng. Tôi đi chợ, nấu ăn thì bà sẽ phải rửa bát, bà mà không rửa thì tôi sẽ vứt luôn đấy, chẳng mó vào nữa. Đến bữa tôi tự gọi đồ về ăn!

Dần dần mẹ chồng không chịu được đành phải đi rửa bát.

Còn 2 cô “giặc Ngô” kia thấy về nhà mẹ đẻ không có ai phục vụ như trước nữa thì cũng ít về hẳn.

Giờ nghĩ lại, từ hồi “khởi nghĩa” đến giờ, cuộc sống của tôi dễ thở hẳn. Mẹ chồng đã không còn dám bắt nạt tôi như trước nữa…

Nguồn : bau.vn