Qua rồi những tháng ngày cam chịu ở nhà chồng

Sau bao nhiêu chuyện, tôi rút ra một điều rằng: Phụ nữ càng cam chịu sẽ càng bị lấn tới, càng bị coi thường.

Tôi đã từng là mẫu người phụ nữ cam chịu. Tôi luôn im lặng hoặc cắn răng bật khóc khi nghe bố mẹ chồng mắng chửi. Tôi khóc ướt gối mỗi đêm khi chồng ham nhậu về khuya mà không dám gọi. Tôi đau khổ với những soi mói, đay nghiến từ chính cô em chồng đanh đá. Nhưng đó chỉ là ĐÃ TỪNG.

Tôi của bây giờ mạnh mẽ hơn, tự tin, xinh đẹp và chủ động hơn. Con người cam chịu trước đây của tôi đã bị giết chết bởi chính chồng tôi. Anh ta ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ân ái ngay trước mặt tôi khi cả nhà chồng đều đã đi vắng.

Nhìn vẻ trơ tráo của cô bồ anh ta, tôi căm phẫn, giận dữ thay vì khóc lóc, khổ đau. Và tôi mất hai ngày để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện: Vì sao tôi lại phải quỵ lụy bởi những kẻ người dưng nước lã, những kẻ chưa từng biết trân trọng hay quan tâm đến cảm xúc của tôi? Tại sao tôi quá chìm đắm vào gia đình chẳng mấy hạnh phúc của mình mà lãng quên đi bố mẹ đang gầy gộc mỗi ngày?

Và rồi tôi thay đổi.

Tôi đã từng là mẫu người phụ nữ cam chịu. (Ảnh minh họa)

Đầu tiên, tôi quyết định dứt khoát gửi con để đi xin việc lại. Mẹ chồng tôi đay nghiến tôi là muốn trốn khổ, muốn bay nhảy nên mới gửi đứa bé mới hơn 1 tuổi vào tay người khác. Tôi nhìn vào mặt bà, nói một câu: “Nếu con tiếp tục ở nhà, mẹ có nuôi nổi vợ chồng con không? Nếu nuôi nổi thì mẹ đưa tiền cho con đi”. Mẹ chồng tôi giận tái mặt nhưng không thể làm gì ngoài xa xả chửi tôi mất dạy. Tôi bỏ ngoài tai tất cả, đạp lên tất cả để sống cho mình và con. Tôi không quan tâm đến họ nữa.

Vì nghỉ việc đã lâu nên tôi vất vả mấy tháng mới xin được việc mới. Trong thời gian đó, ngày nào tôi cũng nghe chửi. Nhưng tôi không im lặng, không tự gặm nhấm đau khổ nữa. Tức lên, tôi nói lại và vẫn xưng hô một cách đàng hoàng để không bị bắt bẻ. Không đả động gì tới bố mẹ tôi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến.

Sau khi xin được việc, tôi càng ổn định về kinh tế và tôi chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Chồng đi nhậu, tôi tắt đèn đi ngủ sớm. Tôi dưỡng da, dưỡng tóc, ăn mặc diện hẳn nên nhìn tôi không còn xồ xề như trước. Thậm chí, ra đường, có người còn theo tán tỉnh tôi. Tâm trạng tôi lúc nào cũng phơi phới, tươi trẻ và rạng rỡ hẳn.

Tâm trạng tôi lúc nào cũng phơi phới, tươi trẻ và rạng rỡ hẳn. (Ảnh minh họa)

Chồng thấy tôi thay đổi cũng sợ. Anh ta chăm về nhà hơn, chăm con nhiều hơn. Thỉnh thoảng, tôi lại nhắc về ngày hôm đó, anh ta đều cúi mặt xấu hổ.

Bố mẹ chồng thấy tôi chủ động trong mọi chuyện thì bắt đầu sợ tôi bỏ đi. Họ không còn dám nói năng nặng nhẹ gì nữa.

Sau bao nhiêu chuyện, tôi rút ra một điều rằng: Phụ nữ càng cam chịu sẽ càng bị lấn tới, càng bị coi thường. Và để chủ động được trong cuộc sống thì trước hết, phụ nữ càng phải chủ động về kinh tế. Thế nên, các mẹ ạ, đừng bao giờ nghỉ việc sau khi lấy chồng nhé. Đó là bước đầu tiên đẩy các mẹ vào đau khổ đấy.

Nguồn : bau.vn