Cô nhân tình của chồng tôi….

Tôi đứng hình, đang yên đang lành lại trơ trọi như 1 kẻ vô duyên. Ả ta lại dùng mưu hèn kế bẩn cướp chồng người khác. Chỉ đến khi cô bồ cũ của chồng đóng sập cánh cửa ngõ lại làm tôi giật nảy. Tận lúc đó tôi mới choàng tỉnh, nhận ra mình lại 1 lần nữa thua cuộc trước 1 con cáo già lọc lõi.

Tôi đang ôm con ngủ gục trên ghế thì giật mình nghe thấy tiếng mở cửa. Lát sau chồng khệ nệ bước vào, tay xách nách mang không thiếu gì thức ăn, rau quả. Tôi ngây ra, còn chưa hiểu anh định bày trò gì thì chồng rụt rè bảo:
– Anh mua được con cá ngon lắm. Trưa nay cả nhà ăn canh chua nhé?

Tôi cứng lưỡi, thật không biết phải nói gì lúc đó nữa nên cứ ngồi trố mắt nhìn chồng lúi húi xếp đồ trong bếp. Mới cách đây 3 hôm anh còn cáu kỉnh, gắt gỏng với vợ:
– Cô đừng có làm phiền tôi nữa!

Vì còn mải chạy theo người tình của mình, thế mà bây giờ đang yên đang lành lại tự động vác mặt về nhà, rồi còn bày trò tình cảm với vợ con như thế nữa.

Đột nhiên tôi thấy lo sợ vô cùng, vì nghĩ rằng cô nhân tình của chồng chắc lại giở mưu hèn kế bẩn cho anh về nhà đối phó với vợ. Tôi uất ức lắm, càng hận anh lại càng chán ngán cuộc hôn nhân này. Tôi cảm giác như 6 tháng qua mình nhẫn nại níu kéo nhưng chẳng được ích gì.

Từ chỗ nuối tiếc, tôi chuyển sang chai lỳ, rồi muốn vứt quách mọi thứ đi cho xong vì nghĩ rằng có khi như vậy mẹ con tôi lại được nhẹ nhõm, thanh thản. Cái gì đã ngấp nghé đến bờ vực tàn lụi thì có cố gắng vực dậy thế nào cũng chỉ mang tính cầm cự mà thôi. Trong hôn nhân, nếu rơi vào trạng thái đó thì chỉ làm cho những người trong cuộc càng thêm đau khổ, dằn vặt chứ chẳng được gì.

Kết quả hình ảnh cho đàn bà nhân tình
Nhìn điệu bộ ngọt nhạt, e dè của chồng lúc này sao mà tôi thấy sống sượng và tởm lợm quá thể nên mới nuốt nghẹn, sừng cồ nạt nộ:
– Đơn đâu? Đưa đây tôi ký cho rồi biến khỏi đây cho khuất mắt tôi. Anh khỏi cần bày vẽ!

Anh khựng lại, quay sang nhìn tôi bằng cái vẻ buồn thiu. Mặt anh tái đi, ánh mắt không còn đủ tự tin để đối diện với tôi nữa.
– Anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi. Mình đừng ly hôn nữa được không em?

Tai tôi như ù đi, không thể tin được anh lại nói ra câu đó. Cùng lúc ấy thì thằng con tỉnh giấc nên khóc òa, tôi vội vàng tới đỡ con dậy, miệng dỗ dành cho nó nín nhưng mắt vẫn chẳng thể rời được bóng chồng đang lăn trong bếp hị hụi xào nấu.

Vợ chồng tôi cưới nhau đã 3 năm, có 1 đứa con trai được 2 tuổi. Chúng tôi có 1 cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng nên cuộc sống cũng chẳng đến nỗi thiếu thốn. Mọi thứ đủ đầy, vợ con đuề huề thế mà chồng tôi vẫn chưa thỏa mãn. Anh đã qua mặt tôi cặp bồ với 1 con bé làm công nhân trong 1 nhà máy tái chế nhựa phía ngoại thành.

Tôi chẳng hiểu nó đã cho anh ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà từ 1 người đàn ông đàng hoàng, chỉn chu, mực thước, anh thay đổi thành con người hoàn toàn khác. Anh không quan tâm vợ con, tết nhất, lễ lạt, anh bỏ mặc gia đình để qua nhà bên đó chăm lo cho mẹ con cô bồ. Không thiếu lần tôi phải nhờ đến gia đình, rồi còn tìm gặp ả ta để dằn mặt đánh ghen nhưng vẫn không có kết quả. Tôi thương con và thương chính bản thân mình nên chẳng dám nghĩ đến việc sẽ ly hôn. Tôi nghĩ anh chỉ bị cô ta đeo bám, quyến rũ chứ chưa phải là đã lãng quên gia đình, thế nên vẫn cố gắng níu giữ bằng mọi cách có thể.

Thế mà tôi vẫn bị đổ bể. Ai ở trong hoàn cảnh của tôi lúc đó mới hiểu được tôi đau đớn và thất vọng đến nhường nào. Anh không những không ăn năn hối cải mà còn tỏ ra quyết liệt:
– Chúng ta ly hôn đi! Nếu cô đồng ý hợp tác, tôi nhất định sẽ không để cô phải chịu thua thiệt. Cô được quyền nuôi con và sở hữu căn nhà này, như thế đã được chưa?

Miệng tôi đắng chát. Tôi cảm giác mình bị rút kiệt sức lực, không còn đủ mạnh mẽ để đương đầu với biến cố này được nữa nên mới dần ngã quỵ. Anh bỏ mặc tôi ở đó mà lẳng lặng xách túi quần áo bỏ đi.

Tôi đau đớn đập phá đồ đạc. Nhìn những thứ mình đã cố công vun đắp cho cuộc hôn nhân này vỡ vụn trước mắt, lòng tôi nát tan, cảm giác như không thể thở được nữa.

Suốt hơn 1 tuần anh không về nhà, cũng chẳng thèm liên lạc gì cho 2 mẹ con. Tôi cứ nghĩ mãi nhưng chẳng tìm ra được lý do mình thua kém người ta ở điểm gì. 1 người phụ nữ từng ly hôn chồng, trong lúc nuôi 1 đứa con nhỏ còn phải chăm sóc thêm bà mẹ già và đèo bòng 1 người chị gái thần kinh bất ổn như cô ta thì có gì mà phải khiến anh mù quáng đến vậy? Từ chỗ giận anh và căm tức người đàn bà đó, tôi quay sang giận chính bản thân mình. Chẳng lẽ là do tôi không đủ tốt, không đủ nhẫn nại với anh chăng nên mới thua thảm bại như vậy?

Tôi đã nghĩ đến việc chấm dứt cuộc hôn nhân này theo đúng nguyện vọng của anh vì cảm thấy mình chẳng thể đủ sức chịu đựng cái cảnh sống không bằng chết như thế này được nữa. Thế mà đột nhiên anh lại quay trở về, tỉ mẩn sắp xếp lại mọi thứ và đối xử tốt với mẹ con tôi như chưa hề xảy ra cái chuyện đã từng có 1 người đàn bà xen vào cuộc sống của mình vậy.

Tôi vẫn cứ mãi hồ nghi, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì trong suốt 1 tuần đó với chồng. Trong suy nghĩ của tôi thì cô bồ của chồng với những mưu hèn kế bẩn không hề đơn giản. Cô ta xuất thân thấp hèn, nhan sắc chẳng thuộc hạng kiều diễm, kiêu sa, tiền tài cũng không có, thế mà vẫn cướp tay trên của tôi 1 ông chồng mẫu mực. Anh có tiền, với 1 người đàn bà cần tiền thì chẳng dễ gì lại nhả anh ra, tha cho về nhà với vợ. Tôi e sợ chồng đã bị người ta gài bẫy, yêu quá hóa lú nên nghe lời ả ta về nhà bày trò với vợ con.

Tôi quyết định im lặng, tạm thời cứ công nhận sự hối cải của chồng trước mặt anh, vờ như họ đã đạt được nguyện vọng để theo dõi xem cả 2 đang có âm mưu gì. Tôi đã ngu muội để người ta cướp mất chồng, nhưng đừng hòng giở thói đê tiện thêm 1 lần nào nữa với tôi. Lúc đó tôi nghĩ mình sẽ 1 sống 1 còn với người đàn bà xấu xa, bỉ ổi ấy bằng mọi giá!

Tôi lẳng lặng theo dõi cả chồng và cô bồ. Nhưng lạ thay, anh không để lọt ra 1 chút xíu sơ hở đang tiếp tục liên hệ với người đó. Thường ngày anh vẫn đi làm, đến giờ thì về nhà cơm nước giúp vợ con, không còn đi thâu đêm suốt sáng, cũng chẳng còn điện thoại nhắn tin cho người tình như trước kia…

Ngày ông xe ôm tôi thuê theo dõi ả bồ trả về 1 xấp ảnh chụp cảnh cô ta đi hẹn hò với 1 ông công an khu vực, tôi cũng hơi giật mình. Chẳng nghĩ rằng người ta lại nham hiểm, tham lam đến độ đang dụ dỗ chồng tôi mà vẫn còn lén lút cặp kè được với 1 thằng khác.

Tôi cười khẩy, đắc chí cầm ngay xấp ảnh đó đứng túc trực trước nhà của ả bồ, định sẽ giơ ra đe nẹt cái thói nhăng nhít, lẳng lơ của ả trước khi về nhà vạch trần bộ mặt thật của cô ta cho chồng mình được thấy.

Nhìn thấy tôi, ả không lấy làm bất ngờ, điệu bộ vẫn khinh khỉnh:
– Cô còn muốn gì nữa?

Tôi ức lắm nhưng vẫn cố kìm chế mình lại, bình tĩnh bảo:
– Tôi phải là người hỏi cô câu đó mới đúng chứ! Cô định bày trò gì với mẹ con tôi nữa hả? Cô đừng tưởng mình tài giỏi, vải thưa không che được mắt thánh đâu.

Tôi cố tình nói bóng gió, chẳng ngờ ả ta lại cười rú lên:
– Ô hay, tôi còn nợ gì chị nữa mà tới đây làm loạn? Tôi với ông Quang chia tay rồi, ông ta cũng đã về nhà với chị rồi đó thôi. Tôi trả chồng chị về nguyên vẹn, chị còn định đòi gì?

Ả liếc xéo tôi rồi quay bước lại nghe điện thoại bằng cái giọng lả lơi:
– Em đây, lát anh qua đón con giùm em, em ra chợ mua ít đồ về nấu cơm cả nhà ăn cho vui nhé! Ngày nào cũng đi ăn hàng phát ngán lên được!

Tôi đứng hình, đang yên đang lành lại trơ trọi như 1 kẻ vô duyên. Ả ta lại dùng mưu hèn kế bẩn cướp chồng người khác. Chỉ đến khi cô bồ cũ của chồng đóng sập cánh cửa ngõ lại làm tôi giật nảy. Tận lúc đó tôi mới choàng tỉnh, nhận ra mình lại 1 lần nữa thua cuộc trước 1 con cáo già lọc lõi.

Tôi bước về thấy chồng đang tắm táp cho con, miệng không ngừng nựng nịu:
– Lát mẹ về cả nhà ăn cơm xong bố cho đi Bờ Hồ chơi nhé!

Tôi không biết mình nên vui hay buồn lúc này nữa. Hóa ra anh quay trở về là tự nguyện, trong sạch chứ không hề có âm mưu gì như tôi nghĩ. Nhưng lại trở về với tâm thế của 1 lãng tử thua cuộc trên chiến trận tình ái vì không đủ sức chăm lo, chi chút cho bồ bằng người ta chứ không phải là cái tâm hối cải, nhận ra được giá trị của vợ và con đối với mình.

Tôi chua chát ngồi thụp xuống ghế, nhớ lại cái điệu bộ tự mãn của tình nhân của chồng mà ứa nước mắt…

Theo Webtretho

Nguồn : bau.vn